Nhãn

Thứ Ba, 23 tháng 11, 2021

Chương 26: Vũ khí và chó con

Giản Tà chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ coi thứ này như một món quà.

Mặc dù, cậu phải nói rằng đó thực sự là phong cách độc tài nhất quán của vị này.

Giống như việc vị này thường tỏ ra khinh thường những thứ khác, không để ý đến mọi việc và khá độc đoán, vị này sẽ không quan tâm đến cái gọi là phép tắc của con người, và việc tặng những món quà gây sốc như vậy cũng không phải là điều khó hiểu.

[ Em thích không.] Vị này cong khóe môi.

Mặc dù đó là một câu hỏi, nhưng không có chút nghi ngờ nào cả, có vẻ như khá chắc chắn rằng Giản Tà sẽ đưa ra một câu trả lời khẳng định.

Hoàn toàn tự mình cho là đúng.

Giản Tà ngơ ngác cúi đầu và liếc nhìn thứ gọi là món quà một lần nữa.

Cậu nhìn thấy bốn con dao găm hình thù kỳ lạ, được đặt trong rãnh của chiếc hộp đen trước mặt, được khóa chặt bằng những chiếc khóa da.

Dường như chúng không phù hợp với hình dạng của bất kỳ con dao găm nào trong lịch sử. Lưỡi dao xoắn và thô ráp, giống như một con rắn độc ẩn nấp, không để lại dấu vết nhân công rèn đúc, như thể nó được hình thành trực tiếp từ sự ràng buộc sâu xa nào nó, và hấp thụ tất cả ánh sáng chiếu vào nó.

Và ánh sáng vàng sẫm ngưng tụ trên mép lưỡi dao, mang một luồng khí u ám và nguy hiểm, hiển nhiên là không đầu hàng chủ nhân sắp sử dụng chúng.

Đồng thời, kích thước của bốn con dao găm này không giống nhau, mặc dù chúng đều có màu đen tuyền, gần như dung hợp với hộp, nhưng không khó để phân biệt bốn con dao găm này, ngoại trừ hình dáng kỳ lạ, hoa văn của chúng cũng không được chạm khắc nhất quán.

Cậu nheo mắt nhìn, khi nhìn rõ mới giật mình, vì hóa ra hình vẽ đó là đường cong ngoằn ngoèo của con người bị địa ngục hành hạ!

Giản Tà: "..."

Thành thật mà nói, món quà này có chút khó giải quyết, cũng chỉ tốt hơn so với việc tặng đồng hồ cho ai đó vào ngày sinh nhật của họ một chút mà thôi.

[Tôi chỉ cảm thấy rằng, đáng nhẽ chúng nên thuộc về em. ]

Vị này thậm chí còn không nhận ra Giản Tà đã mất đi giọng nói, và dường như khá hài lòng với sự lựa chọn của mình. Màn sương đen ngụy trang trong không khí dày đặc hơn trước, biểu lộ một chút phô trương và ánh mắt mạnh mẽ đến từ hư không nhìn chằm chằm vào cậu dữ dội đến mức không thể bỏ qua.

Mặc dù cảm thấy kỳ lạ khi áp đặt hành vi đó lên người vị này, nhưng Giản Tà nghi ngờ rằng vị này đang chờ đợi lời khen ngợi của cậu.

“...”

"... Nhìn chúng nó thật quý giá." Một lúc sau, cậu thận trọng nói: "Đây là cái gì?"

[ Chậc.]

Rõ ràng, đối với sự đánh giá thô sơ giản lược của cậu, người tặng quà không hài lòng.

Ngay khi âm thanh khịt mũi rơi xuống, đột nhiên Giản tà cảm thấy phía sau nhiều ra thứ gì đó, đột nhiên phần sau gáy nổi da gà vì cảnh giác.

Ánh sáng trong phòng khách mờ đi, hơi thở khủng bố hỗ loạn kéo đến.

Đây không phải là ảo giác của cậu, bởi vì trong khoảnh khắc tiếp theo, một thân hình lạnh lẽo cúi người dựa sát vào cơ thể cậu.

Cùng lúc đó, đôi tay luôn thu hút quá mức sự chú ý của cậu hiện ra từ trong làn khói đen, từ phía sau nắm lấy cổ tay cậu, cương quyết dùng sức kéo cậu đến gần chiếc hộp đen đặt trên bàn.

[Nhìn lại.]

Dưới sự điều khiển của vị này, các ngón tay của Giản Tà lần lượt lướt nhẹ qua khoảng trống phía trên hộp đen, các đầu ngón tay không thực sự chạm vào lưỡi kiếm, mà bị bao trùm bởi một đám khói màu đen, hoàn toàn xóa sổ khả năng ngón tay của cậu có thể bị thương bởi hành động cưỡng ép đột ngột của vị này.

Giản Tà cảm thấy vai mình nặng trĩu, cằm vị này đặt lên vai Giản Tà, giọng nói uể oải liệt kê những thứ trước mặt.

[Tám địa ngục lạnh, tám đại ngục nóng, địa ngục du tăng, địa ngục cô đơn. ]

Chúng cộng lại vừa bằng mười tám tầng liên tiếp. Chia địa ngục thành bốn loại là một phương pháp được sử dụng trong Phật giáo, nhưng dường như vị này không chỉ đơn giản là cung cấp tri thức cho Giản Tà, bởi vì mỗi thuật ngữ đều được nói một cách hời hợt, tất cả đều trượt ngay đến trên con dao găm tương ứng sau khi vị này nói xong.

Theo cách thân mật này, giống như cố ý nói ra tên của bốn con dao găm này, cố ý gây ấn tượng với Giản Tà.

Nói cách khác, thực sự vị này đang tiết lộ giá trị thực của món quà này dưới hình thức trá hình.

Rốt cuộc, xét từ cái tên, chúng nó hoàn toàn sở hữu một sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, và chắc chắn không thể đùng vũ khí bình thường để lý giải điều đó.

Giản Tà, người vừa rồi dùng tiền để đo lường theo bản năng: "..."

Đã hiểu, là cậu rất nông cạn, sau này sẽ biết cách khoe khoang.

Không hiểu vì sao, sau khi chỉ ra tên của tất cả những con dao găm trong hộp đen, vị này vẫn không buông tay cậu ra.

Giản Tà phớt lờ cảm giác kỳ lạ khi bị người ta nắm lấy cổ tay, lựa chọn xem xét tỉ mỉ họa tiết trên con dao găm, và quả nhiên cậu đã nhận ra những điểm ứng với lời vị này vừa nói.

Hoa căn của "Tám địa ngục lạnh " được vẽ bằng những đường nét của con người với cơ thể tê cóng và không mặc quần áo, vì quá lạnh mà môi họ vỡ ra đến mức gào khóc đau đớn. "Tám địa ngục nóng" được điêu khắc bằng khung cảnh hỏa thiêu khắp nơi, cùng với những thi thể bị thiêu đốt đến cuộn tròn lại; và "Địa ngục du tăng" là bốn cánh cửa nhỏ được bao quanh bởi bụi gai, dẫn đến vực thẳm không xác định.

Cuối cùng là đồ án của "Địa ngục cô đơn", biểu hiện những ngọn núi và thung lũng trống trải không một bóng người, và càng thêm tuyệt vọng và cô đơn.

Giản Tà chìm trong suy nghĩ.

Những vũ khí này ...

Nó có vẻ phù hợp với thông tin mà Trình Lý đã cho cậu xem.

Vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây là vũ khí hàng đầu để săn Yêu vật!

[Nếu đám Yêu vật đến từ địa ngục thứ mười tám, vậy thì, chúng nó đáng bị trừng phạt.] Giọng điệu của vị này lãnh đạm, như thể không hề ngạc nhiên trước phản ứng của Giản Tà, cong môi nói: [Nếu Điều tra viên đều cần một vũ khí dùng thuận tay, như vậy, tất cả những gì em cần là một bộ đồ ăn đẹp.]

Vị này thực sự mô tả một bộ dao găm có thể lấy đi tính mạng kẻ khác như một bộ đồ ăn.

Nói giảm nói tránh còn hơn là nói thẳng: những gì người khác có, thì con người của vị này cũng phải có.

Mặc dù có thể không cần thiết, bởi vì Giản Tà rõ ràng không cần dùng Thiết bị để săn Yêu vật, nhiều nhất chúng nó chỉ có tác dụng dệt hoa trên gấm.

Gần như ngay lập tức, Giản Tà nghĩ đến khẩu súng sử dụng loại đạn đặc biệt trước đây Trình Lý đã cho cậu xem. Quả thật Điều tra viên sẽ được trang bị Thiết bị cần thiết. Những viên đạn đặc thù đó được cô đọng từ máu Yêu vật chỉ có cấp B thôi, và quà mà vị này tặng chắc chắn sẽ không thấp hơn cấp A.

Cậu lại liếc nhìn vali đen: "..."

Trên thực tế, từ lai lịch rất lớn của người tặng quà có thể thấy, vũ khí cấp A ước chừng hơi thấp, nhưng có lẽ vẫn còn nằm trong khả năng thừa nhận của cậu.

Vả lại đây không phải bộ đồ ăn bình thường, kết hợp với cái tên, chúng nó rõ ràng là một dụng cụ tra tấn khi trừng phạt tại địa ngục.

Dám cá rằng đám Yêu vật nhìn thấy nó đều muốn trực tiếp tự sát, dù sao vẫn tốt hơn bị Giản Tà cắt như tảng thịt bò chín ba phần tư.

[Tôi hy vọng em có thể giữ gìn nó tốt.]

Giản Tà gật đầu một cách vi diệu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mấy con dao găm như trước.

Sau một lúc, sức mạnh vốn đang nắm cổ tay cậu nới lỏng, vai cậu nhẹ đi, giọng điệu của vị này trở nên thích thú: [Em thử xem mình cầm được chiếc nào đi.]

Nghe vậy, Giản Tà bắt đầu với con dao găm đầu tiên, và cuối cùng phát hiện ra rằng bản thân chỉ đủ khả năng cầm con dao đầu tiên lên, ba con còn lại rõ ràng không có vẻ nặng hơn con dao thứ nhất, thậm chí có thể nói là nhẹ hơn nhiều, nhưng chúng nó vẫn bất động sau nhiều lần cậu cố gắng cầm lấy.

Cậu ngẩng đầu lên, nghiêng nhẹ người sang một bên, ngập ngừng nhìn vào màn khói đen khổng lồ phía sau.

Và gần như ngay lập tức, vị này đưa ra câu trả lời, dường như không ngạc nhiên trước sự bối rối của Giản Tà.

[Tôi đã nói, tôi đang đợi em trở nên mạnh mẽ hơn.]

Giản Tà hiểu ý vị này.

Sức mạnh hiện tại của cậu chưa đạt đến trình độ tương ứng, vì vậy cậu không thể sử dụng ba con dao găm kia, vô hình trung chúng đã đóng vai trò đánh giá khả năng hiện tại của Giản Tà.

Vì vậy, cậu quay lại cầm con dao găm đầu tiên một lần nữa.

Thời gian tiếp xúc trước đó quá ngắn, Giản Tà chỉ kiểm tra xem cậu có thể cầm được nó hay không, nhưng khi thực sự nắm nó trong tay, ngay lập tức cậu cảm nhận điểm không bình thường. Rét buốt lan ra từ cán dao, nhưng chỉ dừng lại ở chỗ đầu ngón tay, không thể tiếp tục gây tổn thương thêm nữa.

Dường như có một linh hồn không tồn tại đang di chuyển giữa lòng bàn tay, dùng sức mạnh một chút thôi là cậu đã có thể nghiền nát nó ra từng mảnh, có thể nắm nó trong tay.

[Em sẽ dùng đến nó.] Vị này nói.

Giản Tà cất con dao găm đi, đóng vali đen lại rồi thắt lại khóa da, chặn đứng khả năng kéo dài cuộc trò chuyện này.

Sau đó, cậu cầm chiếc điện thoại Ngô Thanh Hòa để lại lên, sau khi mở khóa, một giao diện có thể kết nối với wifi hiện lên trên màn hình.

Ngay khi cậu nhìn rõ cái tên, ngón tay cậu dừng lại.

Nếu không phải vì xung quanh tòa nhà này chỉ có một điểm kết nối Wi-Fi duy nhất, đến từ người hàng xóm có tính tình rất tốt lại sợ giao tiếp, Giản Tà sẽ nghĩ rằng mình đã tìm nhầm, bởi vì tên đã được đổi thành một chuỗi câu mơ hồ kỳ lạ, loạn như là người sau khi uống rượu, nhìn qua đã thấy không hề có logic.

[Tôi, bạn đang đau, đừng trốn sau cánh cửa giận dỗi, bạn bè, bạn bè]

Giản Tà giật mình, cau mày trong vô thức, tạm dừng, nhấp vào kết nối, rồi nhập mật khẩu.

Mật khẩu là một chuỗi số trông giống như ngày tháng, lúc đó được người hàng xóm nhút nhát viết trên một tờ giấy và cúi đầu chủ động đưa nó cho cậu.

Cậu đang xác nhận lại.

Vài giây sau, trên đầu màn hình xuất hiện logo wifi báo kết nối thành công, đây đúng là điểm phát sóng của nhà hàng xóm.

Rất kỳ lạ.

Không chọn tiếp tục kết nối với wifi, Giản Tà đã cẩn thận ngắt kết nối wifi, thay vào đó mở mạng nội bộ của Cục Quản lý bằng dung lượng của chính điện thoại của mình, đăng nhập vào tài khoản của Ngô Thanh Hòa, định nhận nhiệm vụ kiểm tra tiếng động bất thường trên tàu điện ngầm số 6.

Bất ngờ bài đăng này nhận được rất nhiều câu trả lời, rất hot, có thể bởi vì đây là một nhiệm vụ ở khu 17, số hiệu càng cao, thì có ý nghĩa khu vực thực hiện nhiệm vụ càng an toàn.

Nhiệm vụ điều tra cấp C như vậy được ước tính là rất đơn giản, vì vậy đối với hầu hết các Điều tra viên, đây là một cơ hội kiếm tiền hiếm có.

Giản Tà tải lại bài đăng, sau đó nhìn trang chủ, nhận ra rằng vẫn chưa có Điều tra viên nào xác nhận nhiệm vụ.

... Thôi bỏ đi, cứ thẳng tay xử nó.

Cậu lạnh lùng suy nghĩ, dù sao thì ai đến trước thì người ấy được, quá trình hoàn toàn không quan trọng, dù thế nào cậu cũng không thể dùng thân phận của Ngô Thanh Hà để nhận tiền làm thêm giờ.

Về phần tiền bạc, Phó Hoàn Vũ vẫn còn đang nợ cậu một trăm triệu.

Đã quyết định dùng vũ lực để cướp đoạt, Giản Tà đặt điện thoại xuống, lại nhìn vào vali đen một lần nữa, mới phát hiện ra rằng có một vị trí cầm tay phía trên vali..

Cứ cảm thấy rằng nếu cậu đi dạo trên phố với nó, đoán chắc rất có cảm giác như trong phim ma trận, ai mà ngờ được cậu sẽ đi ăn tiệc buffet, lại còn là đi ăn chùa.

[...]

Thu hồi ánh mắt, Giản Tà nói: "Ngày mai tôi sẽ mang theo chúng nó."

Hy vọng có thứ gì đó ngoài cấp A+ trong ga tàu điện ngầm đi, chiếc vali này khá nặng... Ngoài ra, cậu có thể đi qua cửa bảo an không?

"Dù sao thì, bây giờ đã đến giờ đi ngủ rồi."

Cậu liếc nhìn màn hình điện thoại, thời gian lúc này đã là năm giờ sáng, cậu nghi ngờ nếu mình cứ tiếp tục khám phá, ngày mai cậu có thể sẽ lên mục tin tức xã hội do đột tử. Có lẽ do sống một mình nên sẽ không ai phát hiện, đến lúc đó thi thể mà có mùi thì thảm lắm.

Bây giờ Giản Tà đã cơ bản tin rằng đối phương sẽ không dùng loại chuyện này để đùa giỡn, dù sao một mặt, toàn thân cao thấp cậu không có gì để mất, mặt khác, Giản Tà nghi ngờ rằng trên đời này không có gì mà vị này không thể trực tiếp lấy được.

Rốt cuộc, vị này liều lĩnh như vậy, bất kể hậu quả như thế nào, Giản Tà biết rằng vị này hoàn toàn có sự tự tin đó.

Hơn nữa, nếu đã biết cách sử dụng chúng nó, vậy thì cậu cũng không vội vàng để tìm ra các chức năng trong một chốc.

...Ngày mai, hiện trường thực hành là đủ.

Tâm lý của Giản Tà luôn rất tốt.

Kể từ khi nhìn thấy Yêu vật cấp B đầu tiên, bản chất của cậu vẫn không thay đổi, trái tim vẫn lớn như vậy, khả năng tiếp nhận cực kỳ tốt.

"... Anh không buồn ngủ à?" Giản Tà ngẩng đầu, giọng nói mệt mỏi: "Tôi buồn ngủ rồi, vẫn chưa từng thức khuya như vậy bao giờ."

Như một người bạn cùng phòng cùng chia sẻ thân thế của mình, cậu thông báo rằng cậu sẽ tắt đèn.

Chỉ có điều, tắt đèn ý là nhắm mắt, cá nhân cậu cho rằng mình vẫn có quyền kiểm soát mí mắt của mình.

"Tôi muốn ngủ. Ngủ sớm dậy sớm, tinh thần cũng tốt hơn."

Vị này: [...]

Đây là con người đầu tiên dám khống chế vị này.

Hơn nữa, là muốn vị này để cậu đi ngủ sớm và dậy sớm.

Nếu là người khác, thậm chí vị này sẽ không cho họ cơ hội để nói chuyện bình đẳng với mình luôn chứ đừng nói đến việc ngắt lời, rồi tự tiện đưa ra quyết định cho vị này. Ước chừng trước khi trong đầu sinh ra suy nghĩ này đã bị vị này dứt khoát nghiền thành thịt nát, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Rốt cuộc, trước nay vị này chưa bao giờ làm điều gì tốt.

Nhưng trước mắt vị này là Giản Tà.

Vô tư không hề nhận ra lời mình nói có gì không đúng, Giản Tà thấy vị này không đưa ra ý kiến phản đối nào, vì thế coi như đối phương đồng ý, đầu tiên là đi tắm, sau đó thay quần áo ngủ, không quá mười lăm phút đã thu thập bản thân sạch sẽ, thành công nằm liệt trên giường.

Đối với cậu ban đêm vừa lâu vừa dài, cậu cũng cảm thấy bản thân ngày càng ham thức khuya.

... Ai mà ngờ được, cậu đã thức khuya mấy lần rồi.

Ánh trăng ngoài cửa sổ dần ảm đạm, xuyên qua khung cửa sổ không bao giờ đóng rèm, chiếu lên khuôn mặt của Giản Tà, mắt cậu híp lại. E rằng đây là suy nghĩ nông nổi, trước khi nhắm mắt vào giấc ngủ, cậu nâng nhẹ bàn tay lên, làm dấu hiệu một chú chó con với sự trợ giúp của ánh trăng.

Thỉnh thoảng trẻ con một chút.

Cậu nhìn cái bóng đổ trên tường, thực hiện một vài động tác giả vờ cắn bằng ngón tay của mình, cá nhân cậu vẫn cảm thấy khá giống.

Giản Tà đang định rút tay lại, nhưng vào đúng lúc đó, cái bóng vốn là vị trí đầu của chó con đột nhiên đứng lên, giống như một chú chó con thực thụ, chứ không phải một cái bóng do hai lòng bàn tay chồng lên nhau, chỉ thấy cái bóng trên tường há miệng, nghịch ngợm cắn nhẹ ngón tay cậu, sau đó vươn đầu lưỡi liếm khớp ngón tay.

Khi đầu ngón tay đầu tiên vô thức run lên, có thể rõ ràng cảm nhận được đối phương đang có xu hướng tăng mạnh động tác.

Giản Tà sững sờ: "..."

Một lúc sau, cậu mới dần nhận ra chuyện gì đã xảy ra.

Gần như ngay lập tức, Giản Tà đút tay vào chăn chăn và nằm úp sấp, phớt lờ nhiệt độ trên má, giả vờ rằng cậu đang ngủ.

Rõ ràng cậu là người ghét nhất cái nóng oi bức của mùa hè, nhưng lúc này lại vùi cả người vào trong chăn bông, chỉ để lại hai vành tai đỏ ửng bên ngoài chăn bông, mặc dù vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm như thường, nhưng biểu cảm của cậu vẫn trở nên hơi cứng ngắc trong tiếng cười kẽ của vị này.

Làm sao cậu quên, bây giờ thỉnh thoảng cái bóng của chính mình cũng trở thành sân di động của vị này, và vị này có thể dễ dàng kiểm soát nó.

...

—— Sau này, tuyệt đối, không được tùy tiện nghịch bóng nữa.

Hết chương 26./.

Chương 25: Cơ hội và nhiệm vụ điều tra cấp C

"Cái gì tôi cũng biết làm." Cỏ đầu tường nói ám chỉ: "Lúc nãy tôi giúp cậu lắp điều hòa và wifi."

*Cỏ đầu tường: một ẩn dụ chỉ những người giỏi thay đổi chính kiến và suy nghĩ của họ theo tình huống.

Chỉ vỏn vẹn một câu, bản chất kiêu căng của nó đã lộ rõ.

Trong thời điểm này, nói chuyện rõ ràng không dứt khoát, đêm nay có thể đây là lần duy nhất đại não nó vận chuyển nhanh chóng.

Nói xong, cỏ đầu tường lại lê từng bước ra ngoài, như sợ Giản Tà đổi ý, dù trong mắt nói đối phương ngon đến mức không còn gì để nói, thèm đến mức nó sắp không duy trì được lớp vỏ con người của mình, nhưng nó vẫn nên lặng lẽ chảy nước miếng, một chút cũng không có gan làm bừa.

Sau mấy giây giảm xóc, cỏ đầu tường cẩn thận nhìn mặt cậu, rất biết tùy mặt gửi lời.

Nhận ra Giản Tà không có ý nghĩ truy cứu, ngay lập tức nó biết điều bám sát chân tường chuồn mất.

Đương nhiên, trước khi đi, vẫn còn tri kỉ nhớ đến chuyện đóng cửa lại, thật sự không hề khiến cửa phòng cũ kỹ phát ra tiếng động nào, thực không rõ nó làm thế nào nữa.

Giản Tà: "..."

Ham muốn sống sót thật sự rất mạnh.

Cậu không rảnh rỗi so đo với nó, chỉ cúi đầu xuống, cầm di dộng trên mặt bàn lên, ấn giữ nút nguồn.

Giản Tà thả lỏng tay, lập tức màn hình sáng lên, đoán chừng phải chờ một lát mới khởi động máy xong, và trong mấy giây này, cậu nhớ lại chuyện lúc nãy, có phần thất thần theo bản năng.

Yêu vật cấp A+ hoặc cái thứ tên Ngô Thanh Hòa có khuôn mặt rất quen thuộc, mà động tác dùng tay che mặt của nó lại càng dấu đầu hở đuôi, không thể không khiến người ta tò mò.

Nhưng, đến cùng đã gặp ở đâu?

[ ... Di động.] Một lát sau, vị này đưa ra gợi ý.

Giản Tà lập tức: "..."

A, cậu nhớ rồi.

Là ông chủ cửa hàng bất luận thế nào cũng phải kéo cậu rút thăm trúng thưởng, nếu không đồng ý thì sẽ dùng vẻ mặt khóc lóc nhìn cậu.

Cách cư xử này thu hút rất nhiều người đi đường vây xem, chẳng trách nó sẽ che mặt mình, đoán là sợ Giản Tà nhớ đến đoạn lịch sử đen tối, sẽ vì chuyện xấu hổ đó tìm nó tính sổ.

...

Nói thật, tên của nó không nên gọi là cỏ đầu tường, gọi là chó săn thì tương đối hợp.

Lúc trước cậu còn cho rằng  bản thân tự nhiên bùng nổ nhân phẩm, may mắn hơn, không ngờ lại là do yếu tố bên ngoài... Cũng không biết rốt cuộc sao nó có thể làm ông chủ cửa hàng, chẳng nhẽ Yêu vật cấp A+ đã nhìn thấu lòng người đến nỗi có thể tự chủ để gây dựng sự nghiệp?

Giản Tà chẳng cảm nhận được tư duy của mình lạ chỗ nào, trái lại vị kia còn ngừng lại, rồi sau đó mới nở nụ cười trầm thấp bên tai cậu.

"... Chỉ có chút bất ngờ mà thôi." Giản Tà tự giải thích cho bản thân.

Vị này rất lười biếng, nhếch mày nói: [ Đương nhiên là tôi tin em.]

"..."

Sao lại càng thấy lạ lùng hơn vậy?

Cùng lúc vị này vừa nói xong, chiếc di động cậu đang cầm trong tay rung lên, nhắc nhở đã khởi động xong.

Giản Tà cúi đầu nhìn lướt qua.

Màn hình di động rất sạch sẽ, chỉ cài đặt trình duyệt có sẵn, tay cậu nhanh chóng nhấn vào, lập tức trang web được cài đặt thành trang chủ nhảy ra.

Giản Tà nhập ID và mật khẩu của Ngô Thanh Hòa vào, trang web quay tròn thêm mấy giây, rất nhanh toàn bộ trạng thái của trang mạng nội bộ đã hiện ra, cậu có thể nhìn thấy hai mục chính của trang web, bên dưới cùng là tài khoản cá nhân, ảnh đại diện là một con gấu trúc tròn vo.

Vậy mà Ngô Thanh Hòa lại thuộc Bộ Khí dụng, là Điều tra viên cấp B.

Xem ra nó còn rất biết giả heo ăn thịt hổ, đáng tiếc là gặp phải sát thần cộng sinh Giản Tà và Tà Thần.

Cậu tạm dừng lại, mặc miệm tại chỗ một lát, sau đó uống một cốc nước, kéo chiếc ghế dựa cạnh bàn trong phong khác ra rồi ngồi xuống, nhấn mở mục Phân công nhiệm vụ.

Trong nháy mắt trang web nhanh chóng tải, Giản Tà bị những tin tức nhảy ra làm lóa mắt, cau mày theo bản năng.

Nội dung vô cùng hỗn tạp.

<<B/08 - Thi thể bò trong đường cống ngầm, đã bị ôi thiu và méo mó, thời hạn: 30 giờ>>

<< C -> B/13 - Bé trai không đầu, đã bắt đầu phân tách, thời kỳ an toàn: 90 giờ>>

<<C/17 - Tiếng động khác thường trên tuyến tàu điện ngầm số 6, đang trong thời gian điều tra>>

...

... Rồi, ngay lập tức nhớ đến tiểu thuyết kinh dị đã từng đọc qua.

Mặc dù chỉ là một số từ khóa trong tiêu đề, ngắn gọn rõ ràng, rất có tác phong việc chung làm chung, lại đủ để người ta liên tưởng đến một số suy nghĩ không tốt lắm.

Cho dù là lần đầu tiên bước vào mạng nội bộ, nhưng Giản Tà thông quá quy cách hoạt động cũng có thể đoán được đại khái.

Ví dụ như nhiệm vụ đầu tiên << Thi thể bò trong cống thoát nước>>, B có lẽ là chỉ phân loại sơ bộ của nhiệm vụ này, 08 là chỉ khu tám, phía sau là các biểu hiện trước mắt của Yêu vật, cuối cùng là thời gian có thể kiểm soát do "Mắt" quan sát đánh giá, nếu vượt qua thời kỳ an toàn, rất có khả năng nhiệm vụ này sẽ biến thành vô cùng nan giải.

Giản Tà vuốt qua màn hình một chút, phát hiện rằng đa số nhiệm vụ nằm trong khoảng cấp B, chỉ có rất ít thuộc cấp A.

Quả nhiên, Điều tra viên cấp A cũng có sự tồn tại khá thưa thớt.

Còn lại C là một chút nhiệm vụ kiểm tra bình thường, phía sau có kí hiệu hỏi chấm, chẳng qua có thể đơn giản đoán đã đo được biến động năng lượng, nhưng vẫn chưa được khẳng định, đòi hỏi Điều tra viên gan dạ tự đánh cuộc, tương đối giống bóc hộp quà ẩn.

Cũng nhất định là vấn đề xác suất.

Người có thể trở thành Điều tra viên đều trải qua trạng thái sắp chết, trở về Tử môn quan, có điều kiện điên đến như vậy, cũng chẳng phải chuyện không thể lý giải.

Nếu nhiệm vụ điều tra cấp C, thực tế lại là A, vậy chỉ có thể tự nhận xui xẻo, nhưng nếu chỉ là nhầm lẫn, vậy thì có thể không mất gì nhận phí tăng ca cao chót vót.

Giống như nhiệm vụ thứ hai cậu nhìn thấy, chợt thăng từ cấp C thành cấp B, đánh giá là tên Điều tra viên xấu số bóc ra vỏ bọc của cái chết.

Giản Tà lật xem mấy bài, không lưu ý đến những từ ngữ làm người ta kinh sợ này, cau mày, giọng nói chậm rãi vang lên: "... Cao nhất chỉ có A."

Không biết thời điểm nghe được cậu nói "Chỉ có A", các Điều tra viên sinh tồn trên mũi dao có thể hộc máu hay không.

Chung quy Yêu vật cấp A cũng không phải củ cải trắng thối chất đầy ngoài đường.

Có điều cũng không phải cậu cố tình ngạo mạn như vậy, chẳng qua cấp bậc này, thực sự hiện nay trước mắt Giản Tà có chút không đủ để nhìn.

Giống như là bữa khai vị.

Giản Tà chỉ cần chạm nhẹ vào Yêu vật cấp A+, trong nháy mắt nó có thể bị rút hết sức mạnh, Yêu vật cấp B có khi không thể tiếp cận thân thể cậu trong vòng mười mét, đây là sự thật.

Cậu biết vị này đang nghe, hơn nữa có thể cảm nhận được hơi thở vấn vương ở đầu vai bên phải, dường như vị này đang bao bọc toàn bộ thân hình ngồi trên ghế của cậu, thế nên giọng nói mới vang bên tai, vô thức biểu lộ sự thân mật chỉ có giữa bọn họ.

Điều này khiến vị này cảm thấy khá vừa lòng.

Đám khói đen vén những sợi tóc đen cứng đầu rơi trên trán che khuất tầm mắt Giản Tà lên, vuốt nó ra sau tai cậu, để lộ loại góc nghiêng trong trẻo chỉ thuộc về bản thân.

Từ góc nhìn này, Giản Tà không chút cảnh giác để vị này nhìn không sót chút gì vùng xương quai xanh và cổ cậu.

[ Chỉ nhận C.] Vị này cong môi nói, làn khói đen vuốt ve cằm của cậu: [ Nhiệm vụ điều tra.]

Giản Tà: "..."

Hay lắm, lại là bóc hộp quà ẩn.

Cậu chẳng những phải ăn mới biết hương vị món ăn, bây giờ đến cả tìm đồ ăn cũng phải rút thăm trúng thưởng.

"Tại sao?" Cậu hỏi.

[ Để nó trả lời.]

Vị này vừa dứt lời, trong chốt lát, không khí trước mặt Giản Tà vặn vẹo trong chốc lát, bỗng nhiên có một khe hở mở ra, như là có một con mắt to lớn đang nhìn trộm từ trong không trung, mặc dù nhỏ hẹp, lại toát ra hơi thở vô cùng âm u, giống như đến từ một không gian quỷ dị.

Chỉ thấy con mắt lớn chớp một cái, một bóng dáng quen thuộc rơi ra từ khe hở.

... Đúng là gấu bông nhỏ lúc trước Giản Tà đã tha cho một mạng, rồi cất trong đám sương đen.

Hiển nhiên là vị này không thèm giải thích quy luật của Yêu vật trong thế giới này, trực tiếp ném Yêu vật cấp A+ có sẵn này ra, đảm nhiệm vai trò NPC nhân tạo trả lời thắc mắc.

Bị quăng mạnh trên nền nhà, gấu bông nhỏ lăn ba vòng trên mặt đất mới dừng lại được: "..."

Thấy Giản Tà xuất hiện trong tầm nhìn, ngay lập tức trong đôi mắt cúc áo kia để lộ nhiều nét cảm xúc phức tạp như sợ hãi, sợ sệt và nhục nhã.

Sau cùng, nó miễn cưỡng nặn ra nụ cười khoa trương chuyên nghiệp, hai má bằng vải bông run rẩy, nhìn qua còn niềm nở hơn cả nhân viên phục vụ của Haidilao.

Nó nói: "Cậu muốn biết chuyện gì?"

Bỗng nhiên bị sự sợ hãi khổng lồ trên người nó đút một miếng bánh bột nếp dẻo quẹo, lập tức Giản Tà có chút: "..."

Ban nãy mới ăn một đống Yêu vật lúc quay về tiểu khu, bây giờ lại ăn thêm nữa, có phải không tốt lắm hay không.

Có điều, cậu cũng không cảm thấy ăn no, xem ra Yêu vật cấp thấp chẳng có hiệu quả gì với cậu, vẫn nên ra tay từ Yêu vật cấp A+ mới có tác dụng.

"Hình như anh vô cùng hiểu Điều tra viên?" Giản Tà tạm ngưng: "Vậy chắc chắn anh biết cách bọn họ phân loại nhiệm vụ."

Gấu bông nhỏ uốn éo một chút: "Đúng."

"Vậy thì, nhiệm vụ điều tra cấp C có đặc thù gì không?"

Nghe câu hỏi như vậy, nó phát ra tiếng cười trộm vui sướng khi người gặp họa theo bản năng, nhưng mới làm bộ dạng nở nụ cười thì nó ý thức được người trước mặt là ai, lập tức tém tém lại.

Giản Tà quan sát một loạt động tác của nó, nhận thấy thực sự tồn tại điểm không bình thường.

"Nói." Trong giọng nói của cậu vô thức kèm theo một phần lạnh lùng.

"Bởi vì." Đối mặt với Giản Tà lập mặt trong một giây đi vào trạng thái khi gần như rút hết sức mạnh của nó, tận đáy lòng Yêu vật cấp A+ kiệng kỵ, dùng ngữ khí ôn hòa thuần hậu hơn: "Có khả năng cao sẽ xuất hiện Yêu vật cấp A+. Đối với chúng tôi việc ẩn dấu hơi thở, là một chuyện vô cùng dễ dàng."

Điều tra viên được cử đi hoàn toàn không biết, trong bóng tối có thể tồn tại một đôi mắt tràn ngập ác ý chăm chú dõi theo họ.

Huống chi, Yêu vật cấp A+ cũng có sự khác nhau.

"Sự phân loại của Cục, quả thực quá tùy tiện."

Dù là dựa theo công thức trong Sách Luật để phân loại, vẫn toát ra vẻ lạc hậu.

Dù sao từ khi Yêu vật mở đường tiến vào thế giới thực đến nay, trước giờ đã xảy ra rất nhiều sự thay đổi chóng mặt, Yêu vật trong các tầng không còn chịu sự hạn chế của không gian, có thể tiến hành cắn nuốt nhau vô hạn, dẫn dến sự tồn tại của Yêu vật cấp A+ cũng tồn tại bậc thang phân chia sức mạnh.

Chỉ là dựa trên sự trói buộc của quy tắc trong trò chơi, Yêu vật cấp A+ ngang cấp không thể cắn nuốt nhau, nếu không thì gấu bông nhỏ này đã không kiêu ngạo như vậy.

Suy cho cùng, vẫn có sự khác biệt giữa điều khiển lòng người và thực lực mạnh mẽ.

Như lời đã nói, thực lực của Yêu vật cấp A+ không nhất định sẽ mạnh hơn Yêu vật cấp A, cấp bậc chủ yếu Yêu vật được phân chia dựa theo chỉ số thông minh.

Nhưng có một số cấp A+, bất kể là trí lực hay thực lực, cũng hoàn toàn đạt đến tiêu chuẩn đặc biệt, vì vậy đến cả Yêu vật cũng phải cận trọng đối đãi, vậy mà giữa các nhiệm vụ điều tra cấp C bình thường chẳng có gì đặc biệt, lại dễ gặp được những tồn tại đặc biệt đó.

"Nhiệm vụ điều tra cấp C, rất có thể sẽ gặp được gì đó không thể tưởng tượng được."

Song, ngay khi gấu bông nhỏ đang tha hồ dùng ác ý suy nghĩ tưởng tượng, nó nghe thấy âm thanh có chút đăm chiêu của Giản Tà: "... Cũng không biết ăn thì hương vị sẽ thế nào?"

Nghe như thể cậu không hề bị dọa sợ, giống như có phần vừa lòng hơn.

Ngay lập tức nó đơ luôn: "..."

Cứu mạng, điên rồi !

Học sinh trung học thoạt nhìn gầy yếu trước mặt, thực sự còn tàn nhẫn khủng bố hơn cả Yêu vật cấp A+, dẫu sao bây giờ chúng nó cũng không tùy tiện ăn thịt người được không...!

"Được rồi." Giản Tà nói điềm nhiên như không: "Cậu vô dụng rồi."

Cậu vừa nói xong, làn khói đen từ sau lưng lướt nhẹ đến đó, con mắt to lớn một lần nữa mở ra, gấu bông nhỏ lộ ra biểu tình hãi hùng, lập tức cố hết sức giãy dụa, nhưng trong nháy mắt lại chìm trong vũng lầy màu đen dày đặc, triệt để biến mất trong tầm mắt.

[Rất thú vị.] Âm thanh của vị này vô cùng hưng phấn: [ Tôi thích sự không xác định.]

Là một con Tà Thần hớn hở theo đúng chuẩn mực của chủ nghĩa hưởng lạc.

Nhưng nếu Giản Tà muốn nắm vững kỹ càng năng lực húp Yêu vật trước khi diễn ra thi tuyển, thì, thật sự việc trước tiên mà cậu phải làm là cung cấp đầy đủ năng lượng cho cơ thể mình.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của cậu dừng lại ở nhiệm vụ thứ ba.

Tiếng động khác thường trên tàu điện ngầm số 6.

Đó đúng là chuyến tàu cậu định lên vào ngày mai, nằm trong lộ tuyến đến Bệnh viện Trung ương thăm giáo viên Tiếng Anh bị ngã cầu thang cùng với ban cán sự lớp.

...

[ Tôi có quà muốn tặng em.]

Như là đã biết quyết định của Giản Tà, khói đen đậm đặc tản ra, dường như thực sự có một đám khói đen đang chầm chậm bao phủ mặt bàn đối điện Giản Tà.

Nó mềm nhẹ như là lụa mỏng bị gió thổi bay, chẳng chút cản trở bay qua trước mắt Giản Tà, khoảng trống trên bàn để lại một cái vali màu đen thần bí.

Mắt Giản Tà híp lại, một lát sau mới vươn tay, mở khóa bên sườn, để lộ đồ vật trong vali.

Trong chớp mắt nhìn thấy, cậu ngơ ngác tại chỗ.

... Đây tuyệt đối không phải là quà tặng.

Mà là, hung khí.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cùng là hắc vụ:

Đối Yêu vật: loạn quăng loạn ném

Đối vợ: nhẹ nhàng đặt xuống

Tiêu chuẩn kép cũ thật kỳ lạ.jpg

Hết chương 25./.

Chương 24: Cỏ đầu tường

Hàng xóm vừa nói xong, bóng đèn đang tỏa ánh sáng vàng cam trên hàng lang không còn tuổi thọ nữa, phát âm thanh “Bụp” rồi tắt ngấm.

Hai người nhanh chóng rơi vào bóng tối, cũng khiến hàng xóm hòa tan trong bóng đêm, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt.

Trước biến cố như vậy, Giản Tà không hề có phản ứng.

Vô cùng lạnh lùng, không có động tác.

Vừa nghe những câu này thì thấy khá bình thường, nhưng suy nghĩ cẩn thận, thì sẽ nhận ra những tin tức bao hàm trong đó.

Giống như thời gian sinh hoạt và nghỉ ngơi của Giản Tà, bị người hành xóm không hề thân cận trước mắt này thuộc làu làu.

Đến giờ, hắn ta sẽ giương đôi mắt tha thiết mong chờ như con chó con, trông chừng ngoài cửa, suy đoán xem mấy giờ cậu mới trở về.

Dường như hàng xóm bị phản ứng của cậu làm giật mình, trong đôi mắt ngập tràn hỗn loạn.

“Anh... tức giận à?” Giọng nói của hắn ta nhỏ xíu, ánh mắt lo lắng nhìn Giản Tà, dường như nhớ đến điều gì đó, hắn ta nhanh chóng lùi lại mấy bước, thân thể dán sát vào bức tường: “Xin lỗi, tôi, tôi không cố ý đâu.”

Trên cầu thang ướt đẫm chất lỏng, khi đi lại phát ra âm thanh nhớp nháp.

Nói thật, ghê lắm ấy.

Không rõ ai không có ý thức công cộng như vậy, tùy tiện vứt rác trên mặt đất, làm mấy bậc thang này tỏ ra mùi hương khiến người ta buồn nôn.

Giản Tả đã bước đến chỗ rẽ, hàng xóm càng dán chặt vào bức tường, nhưng nhìn cũng có thể thấy từ đầu đến cuối hắn ta không hòa làm một với bức tường được, giống như có một cánh tay màu đen bé nhỏ và nhãn cầu bong bóng đẩy phía sau lưng hắn ta, cổ vũ hắn ta bước lên nói chuyện với Giản Tà.

“Giản, Giản Tà, thì...”

Trợn mắt thấy đối phương cứ thế lướt qua người mình, hắn ta ngay lập tức luống cuống, nhưng đợi đến lúc Giản Tà thật sự quay đầu lại nhìn, thì hắn ta lại không biết phải nói gì.

Giản Tà đứng trên cầu thang, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn ta, đợi hắn ta mở miệng.

Nhưng, hắn ta chỉ đứng ở đó, cúi đầu đỏ mặt ấp úng một lúc lâu, mới vô cùng khó khăn nhả ra một câu, từng li từng tí ngẩng đầu cẩn thận nhìn cậu: “Tôi có chút... mất ngủ, dù sao cũng đừng coi, coi tôi là biến thái.”

Hắn ta khốn khổ giải thích.

Thật ra không cần nói nhiều như vậy với cậu.

Giản Tà bắt nhờ wifi nhà hắn ta nhiều lần, cũng quen với tập quán làm việc và nghỉ ngơi không được bình thường của hắn ta, cho nên theo quan điểm của cậu, nếu đối phương thật sự có thói quen kỳ lạ như vậy, không không đáng trách.

Người ngày căn bản chỉ là một người hàng xóm tình cờ gặp mà thôi, cậu không có tư cách lên mặt dạy dỗ gì người ta.

Huống hồ, nếu muốn thực sự xăm soi điểm kỳ lạ của hắn ta, thì thật sự không ít đâu.

Ví dụ như, nhìn qua thì tuổi của hàng xóm không lớn, đương nhiên đang trong độ tuổi đến trường, cũng thường xuyên mặt đồng phục, nhưng Giản Tà chưa bao giờ thấy hắn ta ra cửa vào giờ đi học cả.

Dưới cái nhìn chăm chú của cậu, hàng xóm lộ ra biểu tình xấu hổ khi làm chuyện xấu mà lại bị bắt quả tang.

Vì thế, cậu gật đầu, nói khách khí: “Vậy tôi về nhà đây.”

Giản Tà đi tiếp mấy bước, bất ngờ, giọng nói yếu ớt của hắn ta vang lên từ phía sau: “Anh... đi thang máy à?”

“Không.” Cậu không hề quay đầu lại, chỉ nói: “Vẫn đang bảo trì.”

Giản Tà không nhìn thấy đằng sau lưng cậu, chẳng hề biết đối phương nghe cậu nói thế thì thở phào nhẹ nhõm, cả cơ thể đều thả lỏng.

Tiếp đó, hắn ta đứng đó, nhìn bóng dáng Giản Tà biến mất sau bóng đêm, mãi cho đến khi xác nhận đối phương sẽ không quay lại, lo sợ chìm sâu trong ánh mắt đều tan đi, chỉ để lại sắc mặt vô cùng âm u và nặng nề.

Vì thờ ơ với mình, cho nên dù nhận ra có điểm bất thường, cũng không cố ý tìm hiểu.

Tính cách này thật tốt.

Nguyên nhân lúc đầu hắn ta đồng ý trở thành hành xóm của Giản Tà, chia sẻ địa bàn của mình, cũng bởi thích con người cậu.

Nhưng biểu hiện đêm nay của Giản Tà, khiến hắn ta không được thoải mái lắm, dường như đối phương vẫn thờ ơ với hắn ta như trước đây.

Rõ ràng trước đây còn chủ động nói chuyện với hắn ta, không nói đến chuyện không làm bạn bè với hắn ta nữa, còn lại hắn ta lo lắng cậu vê muộn thế này, lo lắng mấy Yêu vật không có mắt bên ngoài ăn luôn cậu.

Bên ngoài, rất nguy hiểm.

Hắn ta phải dùng hết can đảm, mới rời khỏi phòng mình ra ngoài.

Nhưng hắn ta đợi cậu thật lâu, đợi mãi, mãi cho đến đêm khuya cuối cùng Giản Tà cũng trở về với mùi của Yêu vật khác trên người.

Giản Tà ở bên ngoài gặp chuyện gì? Sao lại về muộn như vậy?

Có rất, rất nhiều vấn đề, không ngừng nhảy ra trong đầu hắn ta, sự ghen tị không thể nào kiềm chế.

Nhưng Giản Tà sẽ không trả lời hắn ta, thậm chí bọn họ còn không phải bạn bè...

Lúc này vị trí vốn là cổ tay áo của hàng xóm đã trống rỗng, chất nhầy rơi xuống mặt đất kêu tách tách không ngừng, từ trên bậc thang bị trọng lực kéo xuống dưới.

Bạn thân... thật sự muốn có một người bạn thân...

Hắn ta cảm thấy rất đau khổ.

Đúng lúc đèn trên hành lang sáng lên, chiếu sáng cảnh tượng không cố tình dùng bóng đêm che dấu, hình ảnh khiến người ta ghê người.

Chỉ thấy, thân hình gầy yếu kia của hàng xóm như thể vì nhiệt độ cao mà tan chảy, bộ dạng con người dần thay đổi méo mó, khuôn mặt nho nhã yếu đuối vì những suy nghĩ trong đầu mà dần dần lây dính sự hung ác và nham hiểm, dưới bùn đen lộ ra huyết nhục bên trong, dễ nhận thấy đây đã không phải là hình thái nên có cơ thể con người.

Hắn ta chắc chắn không phải là hắn ta, nên gọi là nó mới đúng.

Rất muốn, muốn để cậu sống mãi trong phòng, vậy thì sẽ không phải lo lắng gì nữa.

Vậy thì sẽ không chạy đến mấy địa phương nguy hiểm.

Nhất là đế trường, trường học và bạn học... vô cùng nguy hiểm.

Nghĩ đến điều này, trong đôi mắt hàng xóm ngập tràn sự oán giận, nó hoàn toàn biến thành một bãi bùn đen, lăn từ bậc thang đến hành lang, chậm rãi chảy vào thang máy.

...

Thở hồng hộc lê lết lên đến tầng mười bảy, Giản Tà mệt đến không thể nói được nữa, có chút chết cũng không hề luyến tiếc.

Cậu lấy chìa khóa ra, cắm thẳng vào ổ khóa.

Nhưng, vừa mới làm động tác đưa tay ra, cậu đã ngừng lại tại chỗ, cúi đầu nhìn thảm.

Hình ảnh này rất quyen thuộc đấy.

Biểu cảm của Giản Tà trở nên vi diệu, thảm lại bị lệch lúc nào cậu không biết, trực giác nhắc nhở cậu có người chưa được sự đồng ý của cậu đã vào nhà.

“Là anh à?”Cậu hỏi người có khả năng là đầu sỏ gây tội.

[...]

Vừa dứt lời, còn chưa đợi nhận được đáp án của vị này, cánh cửa trước mặt cậu đã mở ra, để lô gương mặt của một người thanh niên xa lạ.

Tầm mắt Giản Tà bay đến, rất nhanh đã phát hiện ra hai tay hắn ta trống không, quần áo khéo léo, dáng vẻ không giống trộm chút nào, giống như là nhân vật nào đó sắp lên trang đầu bản tin vậy... Không phải là mảng tin tức kinh tế và tài chính hay là giải trí, mà là tin tức xã hội.

Hay nói cách khác, tạo hình buồn ngủ trên người hắn ta đã vô cùng nồng nặc.

Đem đôi mắt thâm đen của Giản Tà ra so sánh với hắn ta, quả như là tiểu vu gặp đại vu.

Bất kỳ ai đi trên đường nhìn thấy vẻ mặt hắn ta, đều có thể trong một giây nhận định rằng hắn ta sẽ chết ngất trong một giây nữa, hoặc sắp tự sát vì áp lực.

Không rõ tại sao, Giản Tà thấy khuôn mặt của hắn ta có phần quen thuộc.

Đối phương cũng không nghĩ đến chuyện Giản Tà nhanh như vậy đã về đến nơi, lập tức ngây người, một lúc lâu say cũng không nói gì, như thể phản ứng chập chạp hơn người bình thường, đầu óc cũng không được nhanh nhạy.

Nhưng chỉ suýt mà thôi, hắn ta lập tức lấy lại tinh thần, hắn ta bước đến gần rồi “Rầm” một tiếng quỳ trước mặt Giản Tà, động tác dứt khoát không chút do dự.

Giản Tà: “...”

Nói thể nào nhỉ, hắn ta làm động tác này rất quen thuộc.

Đợi một lát, như là không nghe thấy động tĩnh gì, đối phương ngờ vực nâng đầu lên nhìn Giản Tà, sau khi nhìn cậu thật cẩn thận, thì thở dài nhẹ nhõm.

Tiếp đó, hắn ta đứng dậy cứ như không có chuyện gì, vỗ vỗ bụi bặm dính trên quần áo mình, đi ngang qua trước mặt Giản Tà.

Như thể là ảo giác vì cậu thức khuya quá, nhìn thấy hình ảnh hắn ta quỳ xuống vô cùng rung động, khiến khóe miệng cậu co giật, suýt nữa không kịp phản ứng lại.

Thấy đối phương giả vờ như không có gì xảy ra sắp biến mất ở chỗ cửa thang bộ, một giọng nói khiến cho bước chân của hắn ta ngừng lại, cứng đờ ngay tại chỗ.

“Quay lại cho ta.”

“...”

Thân thể cứng đờ không thể không quay lại bên người Giản Tà, quay mặt sang một phía, hành vi có vẻ dấu đầu hở đuôi.

“Xin lỗi.” Thanh niên xa lại từ từ nói, như thể suy tư rất lâu mới phun ra từng câu từng chữ này: “Tôi đi quá muộn.”

Giản Tà: “...”

Tại sao lại nói như thể được cậu mời đến nhà làm khác vậy, nhưng thực hự hai người bọn họ không hề quen biết mà.

Đây là chuyện quan trọng à? Quan trọng không phải là tại sao anh lại ở trong nhà tôi sao?

“Tôi không biết lắp điều hòa.” Hắn ta nỗ lực biện bạch cho bản thân, dùng bàn tay che má bên phải lại, nhìn giống như là người tình nghi không thể không tránh đi ánh sáng chớp nhoáng của máy ảnh, dường như không hề muốn để Giản Tà nhìn thấy khuôn mặt hắn ta: “Cũng là lần đầu tiên lắp wifi.”

Giản Tà: “...”

Trong chốt lát cậu cũng không biết nên châm biếm câu nào mới tốt, dựa vào tình huống gặp mặt lần đầu tiên như vậy, người này tự nhiên đến thái quá.

[ Tôi không bắt nó làm những chuyện này.]

Vị này yên lặng đã lâu, trong giọng nói chẳng thèm che dấu sự ghét bỏ, như có cùng cảm xúc với Giản Tà vậy.

Vị này khinh thường vì mấy chuyện cỏn con này mà nói dối, vậy thì đã thể hiện một điểm, dường như người này đã quan sát cậu một thời gian rồi, đồng thời, hắn ta chắc chắn biết Tà Thần đang ở trong cơ thể của cậu, nếu không thì lần đầu tiên gặp mặt mà hắn ta đã nhìn ánh mắt cậu trước.

Và hiển nhiên là, hắn ta đang nịnh bợ bọn họ.

“Sao các người quen nhau?”

Vị này đánh cái tặc lưỡi: [ Khi tìm thức ăn cho em.]

A.

Lúc trước đã kể, vị này sẽ dùng cơ thể cậu đi săn, như vậy người này, rất có thể là món đồ ăn trốn thoát khỏi bàn tay vị này.

Vậy thì, tên có hình dáng con người này, bản thể thực ra là Yêu vật.

Nghĩ đến chuyện này, Giản Tà không khỏi nhíu mày, trong đầu cậu hiện lên những thông tin mà mình đã đọc được.

Ai cũng biết Yêu vật có trí tuệ có thể đạt đến cấp A+, mà chỉ có Điều tra viên cấp A+ mới có tư cách giết chúng nó.

Nhưng cho đến tận lúc này, Giản Tà đã gặp được vài Yêu vật cấp A+, nhưng Điều tra viên cấp A+, thì lại chỉ có ba người.

Chậc, nhìn qua, tình hình bên phía con người không khả quan chút nào.

Như thể biết Giản Tà đang nói chuyện vợi vị này, bởi thế dù Giản Tà không nói chuyện với nó, nó cũng không dám rời đi, vô cùng biết điều đứng im tại chỗ.

[ Tôi để nó đến đây vì một nguyên nhân.]

Giọng nói của vị này vang lên, trong chớp mắt làn khói đen khổng lồ đã chiếm cứ cả hành lang, ngụy trang của vị này chứ thế buông xuống trong không gian nhỏ hẹp này, nói rất tự nhiên: “Cầm đến đây.”

Đối phương: “...”

Nó nhìn vào trong phòng Giản Tà, nói: “Tôi để tài khoản và mật mã trên bàn.”

Nghe thế, Giản Tà không đổi giày nữa, đi thẳng vào phòng, quả nhiên nhìn một cái là thấy được tờ giấy đang để trên bàn, cùng với một chiếc điện thoại đang tắt máy.

Cậu cầm lên, phát hiện bên trên có hai hàng chữ viết tay.

ID: Ngô Thanh Hòa (Điều tra viên)

Mật khẩu: 07112839

“Đây là tài khoản và mật khẩu, màn hình chính của điện thoại có tải ứng dụng nội bộ của Cục Quản lí Siêu nhiên.”

Hắn ta đứng ngoài cửa, không đi vào nữa, từng câu từng từ thong thả nói: “Cậu  có thể.. đăng nhập vào, nhiệm vụ công bố trong diễn đàn có đánh dấu thời gian và địa điểm, cậu có thể thông quá đó lực chọn Yêu vật.”

Còn về tại sao phải lựa chọn, ai ở đây cũng hiểu rõ ràng.

Đối với Điều tra viên, thì đây là trang nội bộ để tuyên bố nhiệm vụ, còn với Giản Tà, đây chẳng khác gì cái thực đơn hết.

Xem ra, vị này đối với chuyện trở nên mạnh mẽ của Giản Tà, rất quan tâm, nếu không sẽ không để nó xuất hiện.

Giản Tà ngẩng đầu lên nhìn nó, giọng nói đều đều: “Anh chui vào Cục? Nhưng bây giờ lại đem Yêu vật đưa cho tôi?”

Lập trường của nó không rõ ràng gì cả.

“Tôi không phải là tiền lệ.”

Nên biết, nhân viên các ngành trong Cục tốt xấu lẫn lộn, chắc chắn không hề đơn giản.

Con người bán dị hóa, Yêu vật cấp A+ giỏi ẩn núp, không phải con người, Điều tra viên có Trị số Linh cảm siêu việt... Thế giới này còn khủng bố hơn suy nghĩ của người bình thường nhiều.

Nghĩ đến điều cuối cùng này, nó cẩn thận nhìn thoáng qua Giản Tà, một lát sau, mới cẩn thận nhả ra mấy câu.

“Nếu cậu không thích, sau này tôi có thể làm cỏ đầu tường.” Nó khéo léo nói: “Một ngày hai mươi ba tiếng không muốn ngủ, rất yêu thích thế giới xinh đẹp này, vẫn chưa sống đủ, đừng bắt tôi phải quỳ xuống cầu xin cậu.”

Hết chương 24./.

Chương 26: Vũ khí và chó con

Giản Tà chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ coi thứ này như một món quà. Mặc dù, cậu phải nói rằng đó thực sự là phong cách độc tài nhất quán của ...